Phù vân đẹp nhưng chẳng là muôn thủa
Bám víu rồi đau khổ vẫn là ta
Buông đi được mới là nguồn hạnh phúc
Nắm giữ rồi, được mất cũng bằng không.
Trên đời không có gì đẹp cho bằng giọt sương có ánh nắng chiếu vào và đó chính là nguồn gốc để nhân loại tìm đến với kim cương, vì kim cương mang hình dáng bóng sắc của giọt sương, có điều nó bền hơn giọt sương. Tuy nhiên, không gì thê thảm cho bằng yêu giọt sương trên đầu ngọn cỏ với niềm tin yêu trông đợi nó sẽ còn hoài ở đó. Yêu một giọt sương trên đầu ngọn cỏ thì đâu có lỗi lầm gì, nhưng nếu kèm theo một niềm ước mơ giọt sương này còn hoài ở đó, khi chạm tay vào đừng có tan vỡ, thì đó là yêu trong niềm đau, yêu trong nỗi khổ.
Chuyện kể rằng, có một nàng công chúa đức hạnh hiếu thảo với cha mẹ, có lòng thương yêu chúng sinh, đã yêu một giọt sương. Nàng đã khóc rất nhiều khi giọt sương không còn trên tay nàng khi nắng lên. Ông trời thương tình đã ban cho nàng những viên kim cương để thay thế cho những giọt sương nàng vừa làm mất. Đó chính là nguồn gốc thơ mộng của viên kim cương.
Đây chỉ
là câu chuyện thơ mộng về niềm đam mê kim cương. Phàm phu, cố nắm níu
những giọt sương và mong nó bền chắc như kim cương thì chỉ là chuốc khổ.
Tôi biết, ở đây có người đang cười thầm, có người đang ngạc nhiên, ai
mà khờ như vậy? Nếu quí vị nói, quí vị không khờ như nàng công chúa đó,
vậy sao cả đời phải phấn son, phải quần là áo lụa, phải đi thẩm mỹ, phải
trang hoàng nhà cửa. Tại sao muốn rời nhà phải đứng trước gương cả giờ?
Đó có phải là niềm nỗi của nàng công chúa đam mê giọt sương hay không?
Cố tình gầy dựng một cuộc đời, một sự nghiệp, một mái ấm, đó có phải là
niềm yêu của nàng công chúa đối với giọt sương hay không?
Thân tâm
này vô thường từng phút thì nói gì những thứ trên. Bởi vậy, cái gì vô
thường đừng yêu thích nó nữa, cái thích đó chỉ là đam mê dại khờ của
nàng công chúa yêu những giọt sương và thầm mong nó là những viên kim
cương. Đừng tiếp tục thích nữa, cái gì là khổ, là vô ngã, ôm ấp nó chỉ
đem lại nỗi khổ niềm đau. Hạnh phúc trong đời này chỉ như một miếng thủy
tinh, pha lê vỡ, nhìn đẹp lắm nhưng chỉ để nhìn thôi, nắm chặt trong
tay thì chỉ chảy máu và đau đớn…
(Trích bài giảng Kinh Tương Ưng, Sư Toại Khanh giảng, Nhị Tường ghi chép.Lớp Kinh Tạng.)