Tôi vừa trải qua cú sốc lớn nhất trong đời. Ở cái tuổi xế chiều, tôi chỉ mong có một cuộc sống đầm ấm bên con cháu. Nhưng điều tôi không ngờ tới nhất đó là phải chịu cảnh người tóc bạc khóc kẻ đầu xanh.
Ngày xưa chồng tôi mất vì bệnh ung thư tuyến tiền liệt khi con tôi còn đang bập bẹ học nói. Tôi ở vậy nuôi con trai khôn lớn nên người. Có thể nói, nhà có 1 mẹ 1 con nên mọi hy vọng của tôi đều dồn hết lên đứa con này.
Ngày con đỗ đại học, cả đêm tôi thao thức vì tự hào sung sướng. Ngày con đưa những đồng tiền của tháng lương đầu tiên cho tôi, tôi đã khóc vì con trưởng thành thật rồi. Ngày con yên bề gia thất, rồi khi tôi được lên chức bà, tất cả đều khiến tôi tưởng chừng như mình cuối cùng cũng được đền đáp.
Nhưng cũng đến ngày, ông trời tự dưng lấy đi của tôi tất cả. Con trai tôi đột ngột bị cảm khi đang ngủ và ra đi không một lời dặn dò. Tôi chỉ biết nắm lấy bàn tay buông thõng lạnh ngắt của con mà gào thét mặc cho mọi người kéo tôi ra.
Mấy ngày trời lo đám tang cho con trai, tôi muốn ngã quỵ theo. Tôi cảm giác như không thể ăn, không thể thở nổi. Mỗi khi cầm bát cơm lại nghĩ đến đứa con tôi mang nặng đẻ đau, cất công nuôi nấng giờ đây nằm dưới lòng đất mà tôi trào nước mắt.
Vợ nó cũng giống tôi, khi chồng mất nó không ăn không ngủ. Chỉ trong 1 ngày mà con dâu tôi gầy rộc trông thấy rõ. Nhưng rồi chỉ buồn đau vài tiếng đồng hồ, tôi thấy con dâu không khóc lóc tiều tụy nữa. Thậm chí trong khi tôi vật vã bên linh cữu của con khóc cạn nước mắt thì con dâu chạy ra chạy vào, thi thoảng lại vào khóc chồng vài câu rồi quay ra quán xuyến mọi việc.
Đành rằng nhà chúng tôi neo người nên con dâu phải đứng ra lo liệu. Nhưng chồng chết chẳng lẽ nó không thể tỏ lòng khóc thương? Khi tôi phải truyền đạm, hoa quả vào để cầm cự thì con dâu tôi vẫn ăn một ngày 2 bữa. Tôi bỗng dưng nghi ngờ người con dâu này, không lẽ lại có người phụ nữ mạnh mẽ đến thế?
Trải qua mấy ngày như sống trong địa ngục ấy, sau đám tang con trai, cả nhà tôi buộc phải cố gắng trở về cuộc sống thường ngày. Nói là trở về nhưng làm sao tôi có thể nguôi ngoai được. Cứ mỗi khi nhìn thấy bức ảnh của con trên bàn thờ với nụ cười tươi mà tôi đau như cắt. Tôi ước gì có thể gánh thay cho con kiếp nạn này, chỉ cần con tôi được sống, được vui khỏe thì bằng giá nào tôi cũng chịu.
Vợ nó cũng giống tôi, khi chồng mất nó không ăn không ngủ. Chỉ trong 1 ngày mà con dâu tôi gầy rộc trông thấy rõ. Ảnh minh họa.
Mất con rồi nên những ngày này tôi mới để ý đến con dâu. Tôi biết trên đời này có nhiều người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng có đến mức như con dâu tôi không?
Tuần đầu sau ngày mất chồng, con dâu xin nghỉ ở nhà. Hàng ngày, con dâu thắp hương cho chồng. Nhưng tôi để ý những lần thắp hương cho con trai tôi, con dâu không hề rớt một giọt nước mắt. Rồi liên tiếp những ngày sau cho đến bây giờ là 35 ngày của con trai tôi, con dâu cũng có thêm những biểu hiện lạ.
Bình thường tôi là người hay đi ngủ sớm nhưng gần đây tôi mắc chứng mất ngủ. Có lẽ là do căng thẳng cộng với suy nghĩ quá nhiều nên có những đêm tôi trằn trọc cả đêm. Cũng vì lẽ đó tôi mới biết, tuần 1-2 buổi, con dâu tôi đều ra ngoài lúc đêm muộn và về nhà khi trời còn rất sớm. Mỗi lần về nó lại tắm rửa rất sạch sẽ mới lên giường ôm con ngủ. Một số đêm như vậy tiếp tục lặp lại khiến tôi không thể không suy nghĩ.
Sáng nay nhân tiện con dâu đi làm, tôi lẻn vào phòng vợ chồng nó và tìm thấy một cuốn nhật ký. Cuốn nhật ký hình như mới vừa được viết kể từ lúc con trai tôi qua đời.
Tôi lật những trang đầu tiên cũng chỉ là vài dòng tự động viên bản thân: “Phải mạnh mẽ lên và vực dậy tất cả mọi người. Phải cố gắng lên”. Đọc đến những trang tiếp theo, tôi giật mình khi thấy gần đây con bé có nhắc đến ai đó: “Mong mẹ ngủ sớm để mình còn ra gặp anh. Mình nhớ anh…”.
Tôi choáng váng đứng không vững nữa. Trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ một chuyện duy nhất - con dâu tôi đang lén lút ngoại tình? Tôi đặt ra rất nhiều câu hỏi, tại sao khi mộ con tôi còn chưa xanh cỏ, khói hương vẫn đang nghi ngút khắp nhà mà nó có thể làm chuyện trái đạo đức đến vậy.
Cả buổi tối hôm đó tôi ăn cơm không thèm nhìn mặt con dâu lấy một lần. Lúc con dâu đứng thắp hương cho chồng, tôi toan lao đến đẩy nó ra khỏi nơi đó vì thấy nhơ nhuốc thay cho con trai. Nhưng lý trí mách bảo, tôi phải bắt tận tay đôi gian phu dâm phụ để con trai tôi được nhắm mắt.
Tối hôm trước, tôi giả vờ mệt và đi ngủ sớm. Đúng như mọi hôm, 11 giờ đêm tôi nghe tiếng mở cửa rất nhẹ. Tôi vội vàng lấy chiếc áo khoác rồi rón rén đi theo.
Càng đi tôi càng thấy con đường ấy quen thuộc và lờ mờ nhận ra tôi đã từng đi qua nó. Khung cảnh lúc đó rất hiu vắng và ớn lạnh. Cuối cùng con dâu tôi dừng chân ở một nơi tối tăm không phải nhà riêng, chung cư hay bất cứ nhà nghỉ nào.
Do đêm tối nên tôi không thể định hình được đó là đâu. Bất giác tôi nhìn lên trên cổng chào có ghi khu nghĩa trang, tôi mới ngã ngửa người ra.
Nhìn vào, tôi thấy con dâu đang đi gần đến một ngôi mộ và…gục xuống mộ chồng nó khóc. Tiếng khóc của con dâu tôi như xé cả đêm thanh tĩnh mịch. Thấy vậy, tôi cũng tự nhiên khóc theo và chạy đến ôm đứa con dâu đang đứng trước mộ của chồng nó.
Nhìn thấy tôi, con dâu giật mình và rất ngạc nhiên. Nhưng rồi nó gục vào vai tôi nức nở. Mẹ con tôi cứ thế khóc một lúc rồi tôi nắm tay giục con dâu về nhà.
Con dâu giật tay tôi rồi khóc: “Mẹ về trước đi, anh Trung không có con sẽ lạnh lẽo lắm. Con không thể để anh ấy nằm ở đây hiu hắt một mình được”. Tôi nói thế nào con bé cũng không nghe đành lẳng lặng ra về trước. Trước khi tôi về con dâu còn nhắc nhớ tắm rửa kẻo hơi lạnh sẽ dễ bị ốm và nhà có trẻ con cũng không nên ở gần hơi lạnh.
Sự ra đi của con trai là nỗi mất mát quá lớn với tôi. Nhưng tôi biết con dâu tôi còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần. Chỉ chút nữa thôi là tôi đã nghĩ oan cho đứa con dâu đáng thương của mình rồi.
Cứ nghĩ đến con dâu rồi nhìn lại cuộc đời mình, tôi không muốn con bé phải như thế. Tôi nên làm gì để vượt qua nỗi mất mát này và giúp con dâu có thể nguôi ngoai dần sau nỗi đau mất chồng đây?
BÌNH LUẬN